Trang web Phiêu Du Ký giới thiệu phần 2 "Mối tình học trò" của Võ Châu Phương, xin mời các bạn xem ...
Mẹ Quốc thấy chàng ốm nhiều cứ ngỡ con mình thức đêm khuya lo việc học, mẹ lại bỏ thời gian nấu những món ăn ngon cho chàng càng chăm sóc đông viên chàng. Sáng hôm sau trở lại trường, đêm đó mẹ Quốc thao thức ngủ không được, một phần lo cho nhà, một phần lo cho Quốc, mẹ không dám ngủ sợ đò chạy không hay, con sẽ mất một ngày học. Gà mới gáy đợt hai, mẹ kêu Quốc thức dậy ra đón đò. Ngồi chờ cho đò đến mẹ kể chuyện cuộc đời của mẹ cho chàng nghe. Mẹ bỏ biết bao công, làm mướn làm thuê lấy tiền nuôi người cậu thứ ba ăn học. Cậu học rất giỏi, đậu nhiều bằng cấp; nhưng không chịu làm quan cho Pháp, đành bỏ công sức ăn học về Cả Lốc làm lò gạch. Mẹ tiếp tục nuôi người anh lớn của Quốc đi học, 12 năm đèn sách gian truân , còn 10 ngày để thi tú tài đôi; bị bệnh thương hàn phải năm nhà thương cả tháng bỏ lỡ kỳ thi đúng vào năm 1975, năm miền nam được giải phóng. Năm sau muốn thi lại cũng không được vì chương trình hoàn toàn thay đổi. Nay mẹ đặt mọi hy vọng vào Quốc, mẹ tin tưởng ở nơi chàng sẽ thành công trong việc học để bà con xóm ấp hết đàm tiếu chê cười như trước.
Chàng trở lại trường với một sinh khí mới, một quyết tâm mới, càng thất tình chàng càng cố gắng học; những đêm ngủ không được chàng lấy toán ra làm, hoặc ôn bài, dùng những số, những bài tập để thế hình bóng của nàng. Sau thời gian, chàng ổn định việc học, còn đối với Hương chàng không còn oán hờn, xem nàng như người bạn đáng kính, rất trân trọng, chàng giử hình ảnh đẹp đó, dù sao đi nữa đây cũng một kỷ niệm trong đời.
Quốc thương mẹ, chàng cố gắng học để khỏi phụ lòng tin của mẹ, Quốc thi đậu bằng phổ thông và đậu vào đại học. Đến Sài Gòn nơi phồn hoa đô hội, nơi đầy cám dỗ chết người mà lòng chàng như băng lạnh, hể ai hỏi Quốc có người yêu chưa chàng trả lời rằng " có người yêu rồi, nàng đang sống dưới quê, và nàng rất là yêu chàng". Mùa hè, ngày tết chàng về quê đều đi ngang qua trường cũ và nhớ kỷ niệm xưa. Mùa hè năm nay, Quốc trở lại thăm trường, sân trường hoa phượng nở đẹp, tiếng ve kêu não nuột làm buồn lòng người về thăm trường cũ. Chú Bảy vẫn nhớ mặt Quốc mở cửa cho chàng vào thăm. Sân trường vắng lặng chỉ có một mình Quốc; chàng đi theo hành lang cũ, đến lớp chàng rồi lại đến lớp Hương. Biết bao kỹ niệm ngày xưa thoáng hiện về trong tâm trí chàng, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, rồi lại nhớ đến Huơng. Chàng lại lang thang đến băng đá Hương thường ngồi, cây phượng nay to lớn che mát một góc sân trường, chàng đưa tay sờ lên cây phựơng tưởng chừng sờ lên máí tóc của người yêu, miệng chàng nói nho nhỏ:
- Hương ơi! bạn ở đâu? Bạn sống có vui không? có hạnh phúc k4hông?
Chàng quyết định đi Tân Hạnh đẻ thăm Tâm cho vơi nôi lòng. Nhờ chuyến đi nầy chàng biết Hương đang làm gần trường cấp ba, và nàng muốn gặp Quốc đẻ hỏi thăm một số vấn đề. Biết tin nầy, Quốc vui hơn người ta cho mình của quý, chàng như sợ Hương biến mất vội vả từ biệt Tâm trở lại về thị xã tìm nàng, quên cả ăn uống, mặc cho Tâm mắng nhiếc: " thằng bạn lựu đạn; nghe tin bồ bỏ quên bạn".
Hương đang làm việc, nghe báo có người tìm, nàng tưởng người nhà , nào ngờ bước ra thấy Quốc; nàng vui mừng và xúc động,đôi mắt nàng đỏ lên, đôi má hồng hồng, tim nàng đập mạnh, trông nàng đẹp làm sao. Quốc mừng quá, đúng là Hương rồi, chàng ngạc nhiên sao nàng xúc động như vậy, chưa mở lời hỏi thăm, thì nàng đã nói:
- Anh chờ ở đây, em vô xin phép thủ trưởng cho nghỉ làm hôm nay!
Quốc đứng thừ người ra cứ ngỡ mình đang trong cơn chiêm bao, cử chỉ của nàng sao lạ quá; khuôn mặt của nàng lộ nét nhung nhớ như một người đang thương nhớ trông đợi người tình đã xa cách lâu ngày; đôi mắt vui mừng như gặp người thân từ xa về; chàng cứ ngỡ như trước đây hai người đã từng hẹn hò, từng yêu nhau.
Quốc chở nàng đến bờ sông, nơi kỷ niệm mà chàng đến nhìn nàng lên con đò đi khuất bóng sau giờ tan học. Nơi đây buổi sáng tàu ghe tấp nập, người người qua lại đông đúc, chiều tắt nắng cũng thưa người, hai người bạn cũ ngồi bên tâm sự, nàng hỏi Quốc:
- Bao nhiêu năm học Sài Gòn, chắc anh có người yêu rồi phải không Quốc?
Quốc thật lòng trả lời:
- Yêu sao được mà yêu! Hình bóng cô học trò đi trễ cứ nằm mãi trong tim, không chịu nhường cho ai hết.
Quốc không còn ngại, kể những chuyện ngày xưa cho Hương nghe. Hương cũng kể lai nỗi lòng của nàng hồi đi học. Lúc đó Hương, một cô gái tuổi mới lớn, vừa nhút nhát, vừa mắc cỡ vừa e thẹn, rất là vui cũng rất là sợ khi nam sinh hỏi han đến mình, run sợ khi một thanh niên đi theo ngoài đường. Tình cảm luôn dấu kín, rất có cảm tình với Quốc; nhưng gặp chàng không dám nhìn không dám nói. Qua đôi mắt cử chỉ của Quốc, Hương cảm nhận được một tín hiệu từ chàng. Chàng đang quan tâm để ý đến mình, nàng cảm thấy vui, rồi mơ mộng, ước ngày nào đó tay trong tay với Quốc. Hương mong chờ một cử chỉ thể hiện sự yêu thuơng từ chàng, một lời tỏ tình, một bức thư với mực màu tím. Hương thấy Quốc thường đi sau lưng nàng, dường như có một điều nào đó muốn mói với nàng, nhưng chờ hoài không thấy gì hết, Hương lấy hết sức can đảm đến chỗ chàng đứng một mình, mong nghe chàng thỏ thẻ một câu nào đó cũng được; nào ngờ chàng im lặng, nhìn trời đất như không biết nàng đang đi đến. Tuy vậy nàng cũng thấy xao xuyến khi bắt gặp đôi mắt si tình của chàng nhìn.
Những ngày cuối tuần nàng mong thời gian trôi qua mau để đi học gặp chàng lại trong sân trường. Một hôm đó Hương thật là buồn, khi nghe người bạn thân là Huệ tâm sự rằng: "Quốc rất thích Huệ".
Nghe kể đến đây Quốc quá kinh hoàng hỏi:
- Chị Huệ nói như vậy à!
- dạ! lúc đầu Hương cho Huệ bị bệnh hoang tưởng yêu đương; nhưng sau đó thấy Quốc đi tìm Huệ, nói chuyện thân mật với Huệ, hai người thường đi song đôi, rồi Hương tin lời bạn.
Lúc ấy Hương với đôi mắt buồn nhìn về chân trời xa xăm như nhớ chuyện năm cũ, rồi nàng xuống giọng như nghẹn ở cổ:
- Quốc ơi! lúc đó Hương đau khổ lắm, tim mình như tan vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, và biết mình lỡ yêu một người. Hương vừa yêu vừa ghét Quốc và giận cả Huệ nữa; ghét Quốc bao nhiêu thì càng nhớ Quốc bấy nhiêu.
Quốc không ngờ có sự hiểu lầm như vậy, chàng chịu không nổi nên hỏi tiếp:
- Chị Huệ không có đưa cho Hương lá thư sao?
- không! Mãi đến khi đi dò kết quả của thi đại học mới gặp lại Huệ và Huệ đã kể lại sự thật của chuyện cũ, Hương mới giải đáp được thắc mắc của lòng mình. Từ đó, Hương nhớ anh nhiều hơn; trông chờ anh, trông chờ mỗi ngày, gặp người bạn nào học lớp anh em đều nhắn với bạn hy vọng anh biết em ở đây, và có một ngày anh đến thăm em. Em trông chờ anh như vậy; thời gian trôi qua, rồi trôi qua bao nhiêu năm; nhưng trời không phụ lòng người.
Quốc bây giờ mới hiểu hết nhưng chuyện quá khứ đã xãy ra, chàng mới hiểu hết nổi lòng của Hương, hiểu đươc sự xúc động rơi lệ ngay phút đầu gặp lại chàng. Hương biết Quốc chưa ăn gì từ sáng đến giờ, hai người vào ăn hủ tiếu ở cạnh trường cấp ba, rồi Quốc chở Hương qua cầu Khu Văn Ba một đoạn đường không còn nhà chỉ có đồng ruộng, để đoạn đường được dài ra, hai người cùng nhau đi bộ, Quốc dẫn chiếc xe đạp, hương đi bên cạnh chàng. Con đường nầy dẫn đến trường CAO DẲNG SƯ PHAM, trường TRUNG HỌC Y TẾ, vào mùa hè vắng người, vào ban đêm càng tịch mịch, tiếng gió vi vu từ cánh đồng vắng thổi vào hai người, đêm trăng sáng càng thêm thơ mộng, tiếng nói của Hương sao mà dễ thương quá, câu chuyện cũ của Hương kể nhiều lúc xúc động chàng muốn ứa lệ, có những lúc cảm động chàng muốn ôm nàng vào lòng mà hôn lên má. Nhưng không thể được, phải giử màu trắng trinh nguyên của hoa cam mãi trinh khiết, phải giử mối tình học trò trong trắng mãi trong sáng, hãy để môi tình ta đẹp mãi ở lòng em.
Quốc yêu, rồi tương tư, những tâm tình của chàng có bạn để chia sẻ, chàng cũng mạnh mẻ viết thư để tỏ tình, mặc dù không đúng theo ý muốn. Còn Hương tình cảm mảnh liệt còn hơn chàng, không thể thố lộ với người thân cũng như bạn bè, phải cất giấu trong đáy lòng. Sau rớt đại học nàng càng buồn , lại thêm phiền toái vì nhiều người xin hỏi cưới nàng, trong đó nhiều gia đình có tiền bạc, có địa vị trong xã hội, nàng phải kiếm lời để từ chối. Gần đấy có một kỹ sư trẻ, tài giỏi, gia đình rất có điều kiện hỏi cưới nàng, nàng cũng từ chối, anh ta rẩt kiên trì, cứ đến thăm gia đình nàng hoài, và làm thân với nội nàng. Nội có cảm tinh với anh ta, nên kêu Hương lại mà hỏi:" cháu có chờ đợi ai không, hãy nói cho nội biết?"
Kể đến đó, giọng nàng bỗng thiết tha:
- Quốc ơi! Hương chỉ im lặng, mặc cho nội giận, nội mắng la. Trả lời có thì không có lý vì đâu ai nói mình một câu nào đâu mà mình chờ. Còn trả lời không thì không phải, vì mình đang chờ một người. Quốc hãy nói đi, bây giờ Quốc có còn thương em không? Một lời nói của Quốc dù bao lâu nữa em cũng chờ!
Võ Châu Phương
Phần 1 và Phần 3 đã đăng trong mục Dọc Đường Cát Bụi