Bây giờ đang chớm đông, cơn gió sớm nhè nhẹ thổi càng làm cho cảnh vật buổi sáng cuối tuần thêm thật đẹp và thơ mộng hữu tình. Anh và tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê trong quán nhỏ yên bình bên cạnh bờ sông, để được nghe anh kể về mối tình đầu của anh:
Gần đúng 40 năm rồi. Năm đó, thằng bé vừa thi đậu vào lớp Đệ Thất trường trung học Thủ Khoa Huân, Vĩnh Long, ngôi trường mới cất, sân còn phủ đầy cát mịn. Những ngày đầu tiên tới trường thật phấn chấn và đầy háo hức … thoáng chốc mà gần hết học kỳ I và thằng bé đã bắt đầu phát hiện ra con tim mình đang xao động …!
Ngày nào cũng cứ sáng sớm là nó đứng bên ban công của lớp học nhìn xuống sân trường, dường như nó chờ đợi bóng dáng của ai kia như là một thói quen: chiếc xe roll royce thể thao màu đỏ 2 chỗ ngồi, phía sau volant là một dáng vẻ nhỏ nhắn mảnh khảnh với chiếc áo dài màu sắc, bông, hoa khác nhau, mái tóc chấm ngang eo, cài băng - đô cùng màu với màu áo cô đang mặc, thêm vào đó thật phong cách chiếc khăn voan mỏng dài thắt hờ trên cổ. Khi xe chạy vút lao vào bên góc sân trường rồi thắn gấp đúng ngay vào chỗ đậu xe, tóc và khăn quyện lấy nhau lộng gió, ở phía sau xe cuộn tung lên cây cột bụi cát mịt mù, hình ảnh đó được nằm ẩn trong cái khoái chí của thằng con trai sướng rơn trong bụng, mặt nó vênh vênh với nụ cười đắt ý mà nó cố tình che giấu mấy thằng bạn đang đứng bên cạnh.
Cũng vào cái ngày hôm đó, bỗng bóng dáng ấy bước vào lớp học của nó, đứng ngay trên bục giảng thế chỗ cho thầy giáo dạy văn đi nghỉ phép, với lời giới thiệu ngắn gọn, xanh dờn như không thể nào rút gọn hơn và xanh hơn được nữa: “Tôi tên Thụy dạy thế cho thầy Bằng sáng nay” rồi bắt đầu bài giảng … Suốt 2 tiết học nó thấy mình như con diều đang được bay lượn vòng vèo trên không mà không cần biết lúc nào ngừng gió, tức khắc nó sẽ cắm đầu ngay xuống trúng cái hồ sâu đang cạn nước. Nó cứ ngây ngất với cái giọng giảng bài đầy chất giọng Huế, ngọt ngào, êm dịu đến lạ lùng ấy … tiếng chuông reo báo hết giờ, nó giựt bắn người rồi nhanh chân vọt thật lẹ bằng cửa sau ra khỏi lớp học, đứng chặn ngay trước cửa lớp, nó bạo dạn hỏi tên đầy đủ của cô. Cô không trả lời mà hỏi lại nó: “em hỏi làm chi rứa?” Nó bị ngọng ... gãi đầu … bây giờ là cái giọng kéo dài ngọt xớt, mĩm cười: “Tên tôi là Tôn Nữ Chiêu Anh Thụy”. Nó cảm thấy mình bị chới với như 1 luồng điện 220V chạy qua đầu. Trời, cái tên đâu mà đẹp dữ vậy! Nó cố gắng giữ bình tĩnh để được đi song bước bên cạnh cô xuống tới tận phòng giáo vụ.
Những ngày sau đó, nó nhìn thấy chiếc xe càng đẹp lộng lẫy hơn và những cột bụi mù mịt làm nó vui đến vô cùng … 2 con mắt của nó như bị nhỏ lại vì mỗi lần cười tít…í…t… híp mắt. Nó cảm giác thấy mình sướng nhất trần gian này!
Như thường lệ nó tới trường thật sớm ... mỗi ngày, mỗi ngày dường như nó đi học sớm hơn … Rồi cũng vào buổi sáng mùa Đông năm đó, nó hết còn thấy chiếc xe lao vút vào góc sân trường nữa, nó lặng lẽ đi vào lớp học với cái đầu trống rỗng, 1 ngày … 3 ngày … rồi cả tuần … cuối cùng là cái tin cô giáo Thụy vừa “chống lầy”!
Sau tin ấy, chiều hôm đó nó trở về nhà với cái trán nóng hầm hập … và phải nghỉ học liên tiếp mấy ngày trời … cho đáng lắm cái đời thằng nhỏ, con nít quỷ chưa nứt mắt!
Anh kể tới đó rồi kết thúc bằng nụ cười với cái miệng trông thật méo sệ … không sao hiểu nổi!!!
... Nhạc phẩm Khúc Thụy Du, Tuấn Ngọc đang da diết ... dường như anh đang khoái chí với nụ cười rất tươi.
Duy Thiện