Gió đưa bụi chuối sau hè, ham vui chút xíu ai dè ...

Hà Đông, ngày 17-11-2011



Thanh Hào thường nói vui rằng:

Gió đưa bụi chuối sau hè
Ham vui chút xíu ai dè có con
. . .

Nhưng câu chuyện dưới đây thì có thật ở một ấp nhỏ tại một xã nhỏ trong một huyện nhỏ thuộc một thị trấn nhỏ của một tỉnh nhỏ Hà Đông:

Phượng hăm hở cầm trên tay tờ giấy mời của tổ hòa giải Thị Trấn, nó mừng đến nổi khiến cho mấy chiếc xe Honda phải dừng lại để nhường đường cho nó qua trên con đường làng rộng chưa đầy một mét.

Một ngày thành công của nó sau nhiều lần mang đơn đi kiện người đã lấy đi đời con gái của nó – theo cách nói của Phượng trong đơn. Từ tổ lên ấp và cuối cùng là thị trấn, măc dù biết nó không được tỉnh táo lắm, nhưng vì cứ theo nài nỉ mãi, cũng như thấy cái bụng của nó ngày một lớn hơn nên vài người tốt bụng trong xóm đã đồng ý làm đơn cho nó, hết lá này đến lá khác. Và lần này thị trấn cũng đã đồng ý tiếp nhận đơn kiện của nó sau nhiều lần bị tổ và ấp từ chối với một ý nghĩ đơn giản của các cơ quan : “Ôi, nó khùng mà hơi đâu chấp nhất làm gì, ăn ở với biết nhiêu đứa rồi!Ôi!”  Cũng vì vậy mà lần này, Thị Trấn đã tổ chức hòa giải chứ không đưa ra xét xử.

“Bị can” trong đơn kiện của Phượng, nói ra ai cũng hết sức bất ngờ,  thằng Kim – con mọt sách của xóm Cầu Móng nổi tiếng học giỏi và ngoan ngoãn nhất xóm. Tốt nghiệp loại ưu trường Đại Học Kinh Tế ngành Ngoại Thương, không hiểu sao Kim lại quay về cái xóm nhỏ này để làm việc trong một xí nghiệp nghèo nàn, nhỏ xíu. Rồi chuyện gì đến cũng đến, thằng Kim xưa giờ chưa hề uống rượu, nhưng vào buổi chiều liên hoan xí nghiệp đó, không biết trời xui hay do đất khiến nó lại uống như chua bao giờ được uống để rồi say đến mức mà người nhà quê gọi là “quắp cần câu”. Quá nửa đêm, nó một mình với chiếc Wave alpha màu đỏ mới cáo mà nhà mới mua nhân ngày nó tốt nghiệp đại học, chạy loạng choạng trên con đường làng vào nhà.

Đúng là trời xui đất khiến thật đấy chứ, vừa tới bụi chuối bên hè, chỉ vài bước nữa thôi là tới nhà thằng Kim rồi, sao nó không chịu cố gắng đi một chút nữa nhỉ, đằng này, nó luỗi thẳng vào trong bụi chuối gọn hơ cứ như là chui vào tổ ấm vậy. Cũng có thể là tổ ấm thật vì không biết có hẹn với anh chàng nào hay không mà con Phượng đã ngồi trực sẵn trong bụi chuối tự lúc nào. Và rồi “đám cháy” ấy đã phát sinh và lan đi khắp cái xóm Cầu Móng khi hai tháng sau người ta phát hiện con Phượng có những dấu hiệu bất thường trong sinh lý của phụ nữ. Con Phượng mà, có ai còn lạ gì nữa, ngay cả chị Hai của nó cũng phải sợ cái tính ruột để ngoài da và không bình thường của nó, có gì là kể ra tất.

Rồi ngày hẹn hòa giải cũng đến – cái ngày được xem là định mệnh của thằng Kim vì đây là lần đầu tiên nó phải đối mặt với chính quyền địa phương. Ba Má con Phượng bỏ nó đi biệt năm sáu năm trời nay cũng quay về như muốn làm quân sư cho con gái mình thắng kiện. Hôm đó con Phượng ăn mặc trang trọng hơn bao giờ hết, nó hớn hở bước nhanh vào hôi trường Thị Trấn. Còn thằng Kim thì mặt buồn thiu ngồi bên cạnh Ba của nó. Tổ trưởng tổ hòa giải lần này lại là một anh trạc trung niên, vẻ mặt khó chịu ghê gớm:

-          Anh Kim, chị Phượng gửi đơn kiện anh đã cưỡng hiếp chị, lấy đi đời con gái của chị, anh có gì để nói không! Anh tổ trưởng hỏi thằng Kim.

-          Dạ, dạ, dạ đâu có, anh nghĩ coi, hôm đó em say gần chết, sức đâu mà cưỡng nổi chứ anh, tự nhiên em ngã vô Phượng rồi cái Phượng cũng chịu mà! Thằng Kim trả lời gọn hơ.

-          Em không có biết đâu, bữa đó em ngồi dựa lưng vô tường, tự nhiên anh Kim lại làm làm em chứ bộ! Con Phượng chống chế.

-          Trời, đã gọi là bị cưỡng hiếp sao chị không chịu la lên kêu cứu? Anh tổ trưởng hỏi lại.

-          Dạ, dạ, lúc đầu em không có la, nhưng một lúc sau em có la lên quá trùi luôn ạ! Phượng đáp.

-          Chị nói vô lý quá, phía trước nhà người ta quá trời, nếu chị la lên sao người ta không nghe? Tổ trưởng phản biện.

-          Trời ơi, em la lên quá trời luôn, la lâu dữ lắm!

-          Đâu chị la thế nào, chị la thử coi hôm đó cô bác ở đây có ai nghe không?

-          Dạ em la: “Ơh ... Ơh ... Ơh ... Ơh ...!”

-          Trời ơi, thôi đi bà nội, ngưng, ngưng! La một hồi coi chừng bà bị cưỡng hiếp lần nữa bi giờ!

-          Lúc đó bà la cái kiểu đó ông nội ai mà dám nhảy vô cứu, cứu bà mất công bị bà quýnh thêm nữa à!

-          Cái đó mà gọi là la kêu cứu đó hả mậy! Cái đó mầy sướng quá mầy rên thì có? Tiếng của một người thân bên nhà thằng Kim chen vào.

-          Hỏi thiệt chị nhe, nào giờ bị cưỡng hiếp kiểu này mấy lần rồi? Anh tổ trưởng hỏi.

-          Dạ khoảng 10 lần rồi ạ!

-          Trời đất ơi, vậy sao chị dám bảo anh Kim là người lấy đi đời con gái của chị?

-          Dạ, dạ đúng rồi, anh Kim ảnh cướp đi đời con gái của em rồi đó anh!

-          Cướp sao, cướp sao, vậy mà gọi là cướp hả, không biết ai cướp đời ai hả? Kim lớn tiếng.

-          Chứ gì nữa, không phải sao mà anh còn cãi, còn chống chế? Bây giờ tui sắp sanh con, tui sắp làm mẹ rồi nè, làm con gái sao được nữa hả! Anh bắt đền cho tui đi, giờ tui làm con gái mẹ thì có! Phượng vừa khóc vừa nói.

-          Thế sao mà cô khẳng định đứa con đó là của tui? Kim cố phản biện.

-          Thì từ đó tới giờ người ta thấy tui ói ụa, có đứa nào dám cưỡng hiếp tui nữa đâu mà không biết hả!

-          Thôi thôi, hòa giải tới đây thôi nhe, phần sau hai bên tự giải quyết nhe! Anh tổ trưởng bó chân nói.

Sau buổi hòa giải, ai về nhà nấy.

Bụng con Phượng ngày một to hơn, cảm giác sắp được làm mẹ có lẽ giúp nó chững chạc hơn, đứng đắn hơn, tỉnh táo hơn. Chiều nào nó cũng đánh một vòng ngang nhà thằng Kim, liếc mắt nhìn vào rồi đi nhanh về nhà.

Thằng Kim dường như khí phách của người đàn ông tri thức - có sức chơi có sức chịu - không cho phép nó bỏ rơi mẹ con Phượng, và điều đáng mừng hơn con Phượng bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều so với nửa năm trước, có lẽ đây cũng là một lý do khiến nó suy nghĩ lại.

Một tháng sau, nhà chị Hai con Phượng tiếp một đoàn khách cực quý, đó là gia đình thằng Kim, họ sang xin rước con Phượng về làm dâu, làm vợ, làm mẹ.

Ngày ấy, ba má con Phượng cũng  quay về để ngước mặt nhìn bà con hàng xóm vì ngày xưa ông bà đã từng cúi mặt bước đi khi bỏ rơi con Phượng lại cho chị Hai nó.

Thằng Kim chở con Phượng về nhà mình bằng chính chiếc xe Wave alpha mới cáo mà cách đây nửa năm chính nó đã kết nối thằng Kim với con Phượng.

“Gió đưa bụi chuối sau hè, ham vui chút xíu ai dè có con”, không biết vô tình hay cố ý mà mấy đứa nhỏ trong xóm đã hát như thế khi thấy vợ chồng thằng Kim con Phượng chạy ngang, thằng Kim vừa chạy xe vừa lầm bầm: “ Hứ! Biết đâu chừng ngày xưa tụi bây cũng được tượng hình dưới bụi chuối đó con! haha”

Về tới cổng, thằng Kim không chày thẳng vào nhà như mọi khi mà nó xuống xe dắt bộ cùng với con Phượng đi vào nhà, không biết nó sợ nó sẽ luỗi vào bụi chuối lần nữa hay là muốn cùng với vợ nó ngắm nhìn cái “phòng tân hôn bất đắc dĩ” lần cuối hay sao ấy!

Thực không sai, sáng chủ nhật thằng Kim tự tay cầm cái mác to tướng chặt trụi lũi cả bụi chuối bên hè nhà nó chắc là để khỏi sợ có đứa con thứ hai trong bụi chuối mỗi lần nó lỡ nhậu say về. Nhưng nó đâu biết rằng ở sau hè nhà dì Hai bên cạnh, một bụi chuối mới vừa được trồng tươm tất. hihi

Cách duy nhất để không phải có những đứa con ở bụi chuối, thiết nghĩ nó nên kìm hãm cái cây nào mà trực tiếp tạo ra đứa con thì tốt hơn, hoặc giả là nó không nên uống rượu nữa mà nên uống bia chẳng hạn!! Hehe

Vì nếu đốn hết bụi chuối rồi thì còn đó bụi tre, bụi trúc, bụi mít bụi ổi, ... thì sao?

Hết!

T
rên đây là câu chuyện có thật 99,99%, nếu có ai đó không tin thì vui lòng liên hệ với M16 để đăng ký xe đi tìm hiểu thực tế..

Phiêu Du Ký

Web Design by CHN Production - Copyright © 2011, All rights reserved.