PHIÊU DU KÝ

A Journal

Phiêu Du Ký ... Dọc Đường Cát Bụi ... Mọi ý kiến đóng góp xin gửi về: info@CHNproduction.com


Phần 3: Người thầy thuốc đóng kịch

14/2/2012
Tác giả Võ Châu Phương


Trang web Phiêu Du Ký giới thiệu phần 3 của tác phẩm "Người thầy thuốc đóng kịch", xin mời các bạn xem ...



- Bác sĩ nói đi, tôi phải cần làm những gì?

  Sau khi hiểu mức độ thân mật của hai người họ, và biết ý đồ của anh cố gắng thiết phục chị chắp nhận người bạn đó, còn chị tuyệt đối chống lại, vì vậy giữa hai vợ chồng có một cuộc chiến và không ai nhìn ai. Tôi biết những điều đó nên đề nghị:

- Tôi cho chị một loại thuốc uống để giả tự tử.

 Chị có vẻ lo lắng nên hỏi:

- Tự tử không cứu kiệp có chết không  bác sĩ?

- Tai sao chị hỏi vậy?

- Tôi sợ chết thiệt, không có ai lo cho ảnh.

Tôi cười thầm trong bụng, hồi nảy than không muốn sống, bây giờ lại sợ chết.

- Giả thôi chớ đâu phải thật, chúng ta chỉ đóng kịch nhưng yêu cầu chị phải đóng như thật mới thành công.

  Tôi nói ra hết những điều chị phải làm, có những chỗ cần phải diễn làm mẫu cho chị thấy; và yêu cầu chị phải viết hai lá thư tuyệt mệnh gởi cho chồng và tình địch. Bức thư phải viết làm sao, khi họ đọc phải cảm động rơi nước mắt, đồng thời có cảm giác tội lỗi để khiến hai người họ không thể tiếng tới dù cho chị sống hay chết. Cô em gái từ đầu chăm chú nghe, bây giờ mới lên tiếng:

-  Bác sĩ nói rành rọt quá, bộ  bác sĩ đã giúp bệnh nhân nào làm như vậy rồi sao!

- Nếu ai tôi cũng giúp kiểu nầy, chắc phòng mạch nầy bị thiên hạ cào xuống sông rồi.

- Tại sao bác sĩ lại giúp cho anh chị tôi?

- Trong xã hội, người có tiền bạc thì nhiều; nhưng người có tư cách như chị rất là ít. Tôi cũng rất là quý anh, anh khác phần lớn đàn ông; anh biết quan tâm đến vợ, lo lắng cho vợ; tuy anh đang đi sai đường; nhưng hy vọng sẽ kéo anh về đúng nẻo.

    Trời đã khuya, hai chị em ra về, tôi còn bị mẹ chất vấn:

 - Sao con không gặp chú ấy khuyên, bài ra chuyện tự tử nầy mẹ lo quá.

 - Mẹ ơi! mẹ hãy nghĩ lại đi. Khi người đàn ông muốn có vợ nhỏ, dù cha mẹ họ khuyên ngăn cũng không được; huống hồ đối với ảnh về mặt xã hội, về mặt tình trường; con là chú bé miệng còn hoi sữa làm sao khuyên ảnh cho được; nhưng Khi ảnh chứng kiến cảnh vợ của mình chết đi sống lại, lời nói của con lúc đó có tác dụng.

   Đúng như kế hoặch đã định, tối thứ ba anh đưa chị đến khám bệnh, tôi hỏi:

 - Chị thấy trong người ra sao?

 - Mọi thứ bình thường chỉ có điều không ngủ  được thành ra mệt quá. Xin  bác sĩ cho thuốc ngủ.

 - Thuốc chị đang uống, liều thuốc buổi chiều có thuốc an thần.

 - Bác sĩ vui lòng cho tôi loại thuốc mạnh hơn!

- Đổi cho chị loại thuốc mạnh, mỗi ngày chỉ uống một viên, tôi cho chị tối đa 5 viên, khi dùng thuốc chị không được uống rượu.

- Xin bác sĩ cho luôn 10 viên khỏi mất công trở lại.

 Tôi giả bộ đắn đo một hồi rồi mới nói:

- Tôi tin tưởng anh chị mới đưa 10 viên, với điều kiện anh phải giữ 5 viên, khi chị uống xong 5 viên rồi anh mới đưa cho chị. Anh có làm được không?

 - Được! lý do làm sao phải làm vậy  bác sĩ ?

 - Thuốc nầy uống từng viên giúp cho an thần rất là tốt, không có hại gì cả. Uống một lượt 5 viên, người uống cảm thấy bức rức khó chịu, uống 10 viên lên cơn co giựt rất nguy hiểm đến tính mệnh.

    Anh đã hiểu được nguy hiểm của nó, nên cẩn thận để vào túi áo, và đưa vợ ra về.

   Ngày chúa nhật đến, trời đã tối không thấy chuyện gì   xảy ra làm cho mẹ tôi lo lắng đứng ngồi không yên, hai mẹ con đang ngồi bàn, nghe tiếng gõ cửa cầu cứu, mẹ tôi mừng rỡ mở cửa, anh ẵm chị vào đặt trên giường mà mặt sợ hãi, tay thì rung rung. Anh kinh hoàng thì phải, tôi thấy cũng phải giật mình, không ngờ chị đóng y như thiệt, mắt trợn tròng, miệng sủi nước bọt, tay chân co quắp, cả người hôi mùi rượu. Tôi phải vào vai người thầy thuốc cấp cứu bệnh nhân tự tử sắp chết. Sau một màng cấp cứu xong mới phát hiện chị say rượu thật, đem ra nhà sau cho chị ói. Mọi thứ xong xuôi, đi ra thấy anh đang ngồi với vẻ mặt lo lắng và ăn năng, tôi mới nói:

-  May cho anh, phải đem trễ một chút chị chết rồi!

 Anh nói với giọng mang ơn:

- Cám ơn bác sĩ, vợ tôi hiện tại ra sao?

- Chị đã qua thời kỳ nguy hiểm, thuốc và rượu cũng đã  ói ra nhiều, sẽ hồi phục từ từ.

  Chờ khoảng nửa tiếng, tôi quay trở lại gặp anh và nói:

- Chị bình phục khá rồi, để chị nghỉ đó với mẹ tôi, với cô gái ... ủa cô đó là ai vậy?

- Cô em vợ.

- Chúng ta ra quán gần đây uống một ly cà phê.

    Anh có vẻ do dự vì lo cho vợ, sau khi nghe giải thích, anh đồng ý đi quán gần đó. Quán tối vắng người hai  anh em vừa uống cà phê vừa tâm sự.

-  Anh giữ 5 viên, chị lấy thuốc đâu mà uống?

- Sáng nay bả bảo đưa thuốc, tính ra mỗi ngày một viên bả uống hết thuốc vào tối thứ bảy, nên tôi đưa thuốc cho bả.

- Có 5 viên tình trạng đâu nặng vậy?

- Lúc đầu tôi cũng thắc mắc như bác sĩ, sau đó tôi mới nghĩ ra 5 viên thuốc bác sĩ đưa cho bả, bả không uống chờ lấy 5 viên của tôi uống luôn một lần.

- Bây giờ tôi hiểu rồi chị quyết tâm chết, nên uống 10 viên cùng chung với rượu.

- Ai phát hiện ra trước mà đưa đến đúng lúc?

- Tôi!

- Anh kể lại, lúc đó như thế nào mà anh biết chị uống thuốc?

 Anh ngần ngừ một hồi rồi mới nói với giọng rất nhỏ:

- Hôm nay bả vui vẻ lắm, 5 giờ chiều bả bảo tôi đi mua thức ăn, đồng thời ghé ngang chở chị bạn qua đây cùng ăn, bả muốn sau bữa nay mọi người sẽ được vui vẻ. Tôi thực hiện theo lời bả, vừa bước vô nhà thấy bả đi loạng choạng như say rượu đưa cho tôi một lá thư và cô bạn của bả một lá, rồi cầm chai rượu rót một ly uống sạch, nhìn thấy chai thuốc ngủ để trên bàn, tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chạy lại ôm bả; bả ngã xuống và co giật.

 Thấy nét mặt anh còn những nét kinh hoàng, không nên hỏi thêm nữa, nên tôi nói: 

 - Chuyện gì đã xảy ra cho gia đình anh chị tôi không muốn biết, nhưng với tư cách của một người em người bạn tôi có một lời khuyên, chị còn sống là trời thương anh, cho anh một cơ hội, anh phải biết quý nó, cơ hội không đến hai lần.

     Một vở kịch rất thành công, sự thành công không phải do đạo diễn mà do người vợ làm mọi thứ để mang chồng mình về. 

      Một tuần sau anh chị mời tôi vào nhà chiêu đãi, đêm đó vui quá, uống rượu nếp than đến say. Dù say đi nữa cũng không dám nửa lời tiết lộ, giữ kín bí mật đến ngày hôm nay.

  Câu chuyện nầy một ngày nào đó đến tay anh chị, chị đọc nó mà nhớ đến tôi; còn anh, hy vọng anh thông cảm cho một thầy thuốc vì muốn chữa hết bệnh cho bịnh nhân mình mà đành đóng kịch.


  Hết


  Phần 1 Phần 2 đã đăng trong mục Dọc Đường Cát Bụi


Phiêu Du Ký

Web Design by CHN Production - Copyright © 2012, All rights reserved.